Một ruộng sâu mang tên Cục An toàn thực phẩm
Có một nghịch lý cay đắng: cơ quan mang tên “Cục An toàn thực phẩm” lại trở thành nơi gieo rắc mầm bệnh cho cả xã hội. Hai đời Cục trưởng liên tiếp – Nguyễn Thanh Phong và Trần Việt Nga, nối nhau “nhập kho”, cùng với chồng của bà Nga, ông Lê Hoàng, Phó Cục trưởng Cục Phòng bệnh. Đây không thể còn gọi là “cá biệt” hay “con sâu làm rầu nồi canh” nữa. Nó là một hệ thống, một đường dây, một tổ chức quyền lực trá hình.
Nếu nhìn bề ngoài, người ta sẽ nghĩ đây chỉ là tham nhũng vặt: nhận phong bì để ký giấy phép, hợp pháp hóa thực phẩm bẩn. Nhưng đào sâu hơn, sẽ thấy “Cục An toàn thực phẩm” vận hành như một trạm kiểm soát quyền lực. Doanh nghiệp muốn sống, muốn đưa sản phẩm ra thị trường, đều phải “qua cửa”. Cánh cửa này có thể mở bằng tiền, và chỉ mở cho những ai “biết điều”. Cục trưởng chính là kẻ gác cổng kiêm thu phí, một chức năng mà trong thực tế còn quyền lực hơn cả chính sách.
• Thực phẩm bẩn không chỉ tự nhiên tràn lan. Nó được “cấp phép” bởi những văn bản an toàn giả mạo, được che chắn bằng con dấu đỏ. Tức là sự nhiễm độc của xã hội đã được hợp pháp hóa một cách có chủ đích.
• Ai được lợi? Doanh nghiệp gian dối thì kiếm siêu lợi nhuận. Quan chức gác cổng thì thu phong bì. Nhưng quan trọng hơn, một mạng lưới lợi ích hình thành: từ bộ phận quản lý đến những công ty sân sau, tất cả được nuôi sống bằng chính sự nhiễm độc của dân chúng.
• Tại sao báo chí phanh phui rồi cũng chìm xuồng? Vì việc “tế thần” vài cá nhân chỉ là cách bảo vệ cả hệ thống. Bắt một, bỏ sót chín mươi chín. Cục này là mắt xích trong chuỗi lợi ích lớn hơn, và cái chuỗi ấy gắn liền với các phe nhóm trong Bộ Y tế, thậm chí vươn sang Bộ Công Thương và cả những tập đoàn thực phẩm đa quốc gia.
Khi ghép nối những mảnh này lại, một giả thuyết đáng sợ hiện ra: “Cục An toàn” không hề thất bại trong nhiệm vụ, mà đang hoàn thành xuất sắc một nhiệm vụ ngầm – hợp pháp hóa thực phẩm bẩn để duy trì mạng lưới lợi ích chính trị, kinh tế.
Dân thì ăn độc, trẻ thì nhiễm bệnh, xã hội thì mang di chứng lâu dài. Nhưng trong mắt họ, đó chỉ là “chi phí ngoại biên” – cái giá phải trả để bảo đảm cho dòng tiền bôi trơn được chảy. Nói cách khác, “Cục An toàn thực phẩm” không bảo vệ sự sống, mà quản lý liều lượng nhiễm độc của cả xã hội, theo đúng lợi ích của nhóm quyền lực đang thao túng nó.
Ngọc Phương – Chân dung lãnh đạo
#chandunglanhdao
