Bộ Quốc Phòng và Mặt Trận Thứ Hai: Khi Lính Canh Không Giữ Nước Mà Giữ Miệng Dân
Ngày xưa, quân đội là để giữ nước, bảo vệ biên cương.
Ngày nay, dưới thời Anh Rừng, quân đội được trao thêm “mặt trận mới”: giữ mồm dân.
Không còn là tiếng súng ngoài chiến trường, mà là tiếng gõ phím trong các “trận địa mạng xã hội”.
Bộ Quốc phòng giờ đây không chỉ có súng, xe tăng, mà còn có trung đoàn 47, lực lượng 386, đội tác chiến không gian mạng, những “anh hùng bàn phím” mang quân hàm, làm nhiệm vụ truy quét comment, dập status, và báo cáo “diễn biến tư tưởng xấu”.
1. Khi chiến trường không còn biên giới mà là… Facebook
Sau khi công an bị dân mạng “dị ứng”, thì Bộ Quốc phòng được giao nhiệm vụ “bình ổn dư luận”.
Thay vì giữ đảo Trường Sa, họ được lệnh giữ mặt trận mạng, bảo vệ “ổn định chính trị”.
Nghe qua tưởng cao cả, nhưng thực chất lại là chuyển hướng nhiệm vụ quân đội từ bảo vệ lãnh thổ sang bảo vệ quyền lực.
Mỗi “báo cáo bài viết phản động” trên mạng là một chiến công.
Mỗi tài khoản bị chặn là “thắng lợi của mặt trận tư tưởng”.
Trong khi đó, ngoài khơi, ngư dân bị tàu lạ đâm chìm.
Trong đất liền, đất quốc phòng biến thành biệt phủ, sân golf.
Còn người lính? Đang canh chừng từng câu chữ của dân.
2. “Chiến tranh thông tin” – bình phong cho kiểm soát tự do
Lý do chính thức: “Bảo vệ an ninh mạng, ngăn chặn thế lực thù địch.”
Nhìn sâu hơn: đây là cách quân đội hóa kiểm duyệt khi lời nói của dân bị coi như vũ khí, và “tự do ngôn luận” bị xem là kẻ thù.
Cái gọi là “thế lực thù địch” không còn là kẻ ngoại xâm, mà là những người dám đặt câu hỏi:
• Tại sao đất quốc phòng biến thành khu đô thị?
• Tại sao ngân sách quốc phòng không minh bạch?
• Và tại sao Bộ Quốc phòng lại canh chừng mạng xã hội hơn là canh biên giới?
3. Khi quyền lực và quân đội hòa làm một
Từ sau khi Anh Rừng nắm trọn quyền, cơ chế kiểm soát dư luận được phân tầng:
• Công an kiểm soát thực địa.
• Quân đội kiểm soát không gian mạng.
• Tuyên giáo kiểm soát ngôn ngữ.
Ba mũi giáp công ấy tạo thành vòng tròn khép kín của kiểm soát tư tưởng, khiến tiếng nói phản biện khó mà lọt qua.
Đó không còn là “phòng thủ an ninh”, mà là phòng thủ quyền lực.
4. Khi lính quên tổ quốc, nhớ mỗi… like share
Thật trớ trêu, người lính ngày nay không còn sợ kẻ thù xâm lược, mà sợ… dân like bài “nhạy cảm”.
Không còn hành quân ra chiến trường, mà hành quân trên mạng, lùng sục từng bài viết “phản động”.
Một đội quân từng được dân yêu, nay trở thành công cụ kiểm duyệt, khiến dân sợ.
Kết luận:
Bộ Quốc phòng không còn là “lá chắn Tổ quốc”, mà đang dần trở thành lá chắn của quyền lực.
Khi người lính phải canh comment thay vì canh biên giới, thì Tổ quốc không còn bị xâm lăng bởi ngoại bang, mà đang bị xâm lăng bởi sự im lặng bắt buộc của chính nhân dân mình.
Chân dung lãnh đạo
#chandunglanhdao


