Hai Bóng Ma Trên Đất Việt: Giữ Ghế Hay Cứu Dân Tộc?
Trong hơn nửa thế kỷ qua, dân tộc Việt Nam đã sống trong những cơn địa chấn chính trị triền miên , hết chiến tranh đến hòa bình, hết tái thiết đến khủng hoảng. Nhưng sau tất cả, có một điều chưa bao giờ thay đổi: dân tộc này vẫn chưa thật sự được tự do.
Bên ngoài, đất nước mang danh “độc lập, tự chủ”. Nhưng bên trong, hai thế lực ngầm vẫn đang giằng co trong bóng tối, một bên mang danh nghĩa “bảo vệ chế độ”, bên kia mang khát vọng “đưa dân tộc thoát khỏi chế độ”.
Đó là cuộc quyết tử giữa hai con đường, hai định mệnh, hai mô hình tồn vong của Việt Nam.
Thế lực thứ nhất, những người còn tin vào ảo ảnh “xã hội chủ nghĩa”
Họ là hậu duệ của những người từng tin rằng chủ nghĩa cộng sản là thiên đường nhân loại. Nhưng thiên đường ấy đã sụp đổ ngay tại nơi khai sinh ra nó, từ Moskva đến Đông Âu, từ Berlin đến Bucharest. Còn ở Việt Nam, cái “thiên đường” ấy vẫn được tô son trét phấn, che đậy bằng những khẩu hiệu cũ kỹ: “ổn định chính trị”, “định hướng XHCN”, “kinh tế thị trường kiểu đặc thù”.
Thế hệ trẻ lớn lên trong ngôn ngữ giả tạo của quyền lực, nơi mọi điều dối trá được gọi là “đúng đắn”, và mọi tiếng nói thật lòng đều bị quy chụp là “phản động”.
Thế lực thứ hai, Những người trong bóng tối, muốn thay đổi
Không phải toàn bộ hệ thống đều mù quáng. Trong nội bộ quyền lực, một luồng phản kháng thầm lặng đã hình thành, những người hiểu rằng Việt Nam đang đi đến giới hạn.
Họ nhìn thấy rõ: sự suy tàn của đảng phái là tất yếu, sự trỗi dậy của dân tộc là không thể ngăn cản.
Và trong những căn phòng họp kín, những bàn tay đang bí mật tìm đường thoát, chia rẽ dần lớn lên giữa những người “muốn giữ” và những người “muốn bỏ”.
Toàn cầu đã bước vào thời đại của AI, minh bạch dữ liệu, dân chủ kỹ thuật số, còn Việt Nam vẫn cầm cự trong mô hình kiểm soát tư tưởng và bóp nghẹt thông tin.
Sự thật trớ trêu: Đảng không sụp vì bị lật đổ – Đảng sẽ sụp vì không còn ai tin vào lời Đảng nữa.
Bước ngoặt lịch sử, khi nhân dân trở thành thế lực thứ ba
Hơn 100 triệu con người , từng bị ép phải tin, phải sợ, phải cúi đầu, nay đang dần thức tỉnh. Internet, mạng xã hội, và các phong trào dân sự đang hình thành một quyền lực mới ngoài kiểm soát.
Chính quyền có thể phong tỏa một bài viết, nhưng không thể phong tỏa sự thật.
Có thể bịt miệng một cá nhân, nhưng không thể bịt được cả dân tộc.
Thời khắc cuối cùng
Lịch sử đang trao cho giới lãnh đạo cơ hội cuối cùng: hoặc cải cách, hoặc bị cuốn trôi.
Nếu họ dám mở ra một tiến trình thật sự dân chủ – cho phép bầu cử tự do, cho phép nhân dân nói, họ sẽ không bị xem là thất bại, mà được ghi nhận như những người đã chuyển hướng con tàu lịch sử.
Còn nếu tiếp tục bám víu vào chiếc ghế mục ruỗng của quyền lực, lịch sử sẽ không cần đến họ nữa.
Lời kết
Dân tộc này không cần những lãnh tụ tự phong, mà cần những con người dám đứng về phía nhân dân.
Cuộc quyết tử này, giữa thế lực giữ ghế và thế lực cứu dân tộc – sẽ không kéo dài mãi. Một bên sẽ ngã xuống, và bên còn lại sẽ viết lại vận mệnh Việt Nam.
Lịch sử đang đếm ngược.
Chân dung lãnh đạo
#chandunglanhdao


