BẪY NGOẠI GIAO” HAY “BẪY NHÂN CÁCH”? – KHI MỘT THƯỚNG TƯỚNG TỰ LÀM LỘ MẶT CHẾ ĐỘ
Vụ bê bối của Thượng tướng Hoàng Xuân Chiến – Thứ trưởng Bộ Quốc phòng Việt Nam, tại Hàn Quốc không chỉ là một “tai nạn ngoại giao”, mà có thể là một mảnh ghép trong cuộc chiến ngầm giữa các phe quyền lực trước thềm Đại hội XIV.
Bề ngoài, dư luận được dẫn dắt theo hai hướng: một bên la lên “âm mưu chính trị”, “bẫy ngoại giao”, bên kia thì xem đó là bê bối cá nhân. Nhưng nếu nhìn kỹ hơn, ta thấy một điều sâu hơn: có những vụ bê bối được phơi ra không phải vì truyền thông tự do, mà vì có thế lực nào đó muốn nó lộ ra. Và cũng có những bê bối khác – nghiêm trọng hơn – bị chôn vùi trong im lặng.
Tại sao vụ việc này lại rò rỉ đúng vào thời điểm nội bộ quân đội đang bị soi xét, khi các vị trí quyền lực trong Bộ Quốc phòng và Quân ủy Trung ương đang sắp xếp lại? Tại sao không có bất kỳ phản ứng chính thức nào ngoài vài dòng phủ nhận hời hợt? Phải chăng đây là một nước cờ “đánh tín hiệu” giữa các phe – rằng thời của một số người sắp hết?
Thế nhưng, dù có âm mưu hay không, một điều vẫn hiển nhiên: không ai có thể giăng bẫy một người có đạo đức. Chỉ những kẻ đã quen với đặc quyền, coi thường chuẩn mực, mới tự sa chân vào những chiếc bẫy được dựng sẵn bằng chính lòng tham và thói kiêu ngạo của mình.
Cái “bẫy” thật sự không nằm ở Seoul, mà nằm trong chính nội tâm của hệ thống, nơi đạo đức bị thay bằng khẩu hiệu, và quyền lực được xem như tấm lá chắn cho mọi tội lỗi. Một hệ thống mà người ta sợ “mất mặt” hơn sợ mất nhân phẩm, thì đến lúc nào đó, chẳng cần thế lực thù địch, nó cũng tự sụp từ bên trong.
Khi đạo đức lãnh đạo không còn là nền móng, thì chẳng cần ai giăng bẫy, cả một chế độ cũng có thể tự rơi xuống hố.
Chân dung lãnh đạo
#chandunglanhdao


