KHI SHOWBIZ VÀ ĐẠI GIA BỊ “LÊN THỚT”: KỊCH BẢN CUỐI CÙNG CỦA NHỮNG KẺ ĐÃ “BÉO” QUÁ MỨC
Trong những căn phòng kín của quyền lực, người ta thường bảo: khi con gà đã mập, sẽ tới ngày bị mổ. Giờ đây làn sóng “sờ gáy” dường như không còn chỉ nhắm vào quan chức yếm thế, mà đã rẽ ngoặt, ghim chặt vào những kẻ “béo” nhất ở mặt trận khác: showbiz và giới đại gia. Từ Shark Bình, Ngân 98 đến tên tuổi diễn viên từng một thời lên bảng xếp hạng, trong kịch bản thuyết âm mưu này, ai đã đủ “mỡ” thì sẽ bị đem lên thớt.
Có một câu chuyện được thì thầm trong các quán cà phê của báo chí và những sảnh VIP của doanh nghiệp: tiền công quỹ, tiền “đảng” đã cạn, ngân sách nuôi bộ máy, nuôi mạng lưới lobby, nuôi truyền thông “xịn” đã đến giới hạn. Khi nguồn lực khan hiếm, người ta bắt đầu tính toán lại: ai mang lại giá trị thực, ai chỉ là gánh nặng danh tiếng và rủi ro?
Câu trả lời được đưa ra bằng một chiến thuật đơn giản nhưng tàn nhẫn: dồn hết rủi ro lên những ai “đã béo”, showbiz, hotgirl, shark tài trợ, người nổi tiếng chuyên gây sóng gió.
Kịch bản diễn ra theo ba bước quen thuộc:
1. Rò rỉ có chọn lọc: Một clip, một bức ảnh, một “bí mật” đời tư được thả ra mạng dưới dạng “tin chưa kiểm chứng”. Mọi thứ xuất hiện vừa đủ để làm dậy sóng, nhưng chưa đủ để ai đó phải chịu trách nhiệm pháp lý. Vai trò của ai đó trong bộ máy, một tay báo thân chính trị hay quan hệ xã hội, lúc này là đặt mồi.
2. Phong trào công luận: Dư luận bùng nổ, mạng xã hội xỉa xói, truyền thông “lề” chuyển sang chế độ im lặng nghiêng về “hiểu lầm văn hóa” hay “vu vạ”. Nhưng làn sóng đã dâng, và chỉ một cú lắc tay từ trên xuống là đủ để một cái tên bị chọn làm vật tế.
3. Thanh lọc có điều kiện: Người được chọn bị “lên thớt”, không phải vì tội nặng mà vì lợi ích to lớn hơn: giành lại lòng dân, giảm gánh nặng tài chính, hoặc tắt một nguồn rò rỉ nhạy cảm từ một mối quan hệ đã quá chật.
Trong phiên bản thuyết âm mưu này, Shark Bình không bị sờ gáy vì thất bại kinh doanh, mà vì “quá hữu hình”: tiền tài và mối quan hệ khiến anh trở thành con mồi thuận tiện. Ngân 98 là ví dụ điển hình của “nổi tiếng nguy hiểm”: mỗi lần nổi bật là mỗi lần rủi ro được ghi nhận. Còn diễn viên Trương Ngọc Ánh (hoặc những tên tuổi tương tự),khi địa vị xã hội song hành với nguồn lực tài chính, họ trở thành “kho tiền” dư luận có thể khai thác.
Điều đáng sợ nhất của bản đồ này không chỉ là ai bị hạ, mà là ai giật dây. Có phải một phe trong bộ máy muốn “dọn bàn” để tái phân bổ nguồn lực? Hay đơn giản là cuộc chơi sinh tồn khi “tiền đảng” không còn đủ để nuôi mọi phe? Kết quả vẫn là một thứ đúng quy luật: những ai béo mập sẽ lên thớt, để lại cảnh báo cho những kẻ còn lại,im lặng, thu mình, hoặc tìm cách đổi phe.
Kết luận lạnh lùng: trong thời đại mọi thứ đều có giá, danh tiếng, thanh danh, và cả thân phận — showbiz và đại gia chỉ là những quân bài dễ hy sinh khi người cầm bài cảm thấy cần gọt bớt mỡ. Và khi đêm xuống, những tiếng thì thầm thân quen lại vang lên: “Ai nấu canh cũng phải biết chọn thịt — và người được chọn, thường là người đã ăn quá no.”
Chân dung lãnh đạo
@chandunglanhdao


